Sam kể câu chuyện này vì hôm ấy hầu hết khán giả là những người thuộc tầng lớp lao động.Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp cứu…Quan điểm của tôi hoàn toàn ngược lại! Chúng ta đang nói nhiều hơn bao giờ hết, và bằng nhiều cách thức hơn bao giờ hết.Khi nói chuyện với ông chủ, ta thường giữ thái độ trịnh trọng và cung kính.Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường.Nếu đã từng tham dự nhiều cuộc hội họp, có thể thỉnh thoảng bạn lại nghe những lời phát biểu linh tinh, không cần thiết và không có ý nghĩa gì cả.Với một người bạn chí thân thì dĩ nhiên chúng ta có thể bàn về chuyện lương bổng.Lúc này tôi mới nghĩ trong đầu là nên nói cái gì tiếp theo.Bạn thấy đấy, không việc gì phải xấu hổ, thẹn thùng hay e ngại cả! Chúng ta nên chia sẻ tâm sự của mình, thắng thắn và bộc trực, không quanh co, không giả tạo.Bạn thấy đấy, chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng trong những cuộc đàm phán, chỉ cần có chút tài tranh luận và biết học hỏi những người như Herb Cohen, như Bob Woolf… Nếu làm được như những gì họ làm, nói được như những gì họ nói, chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng thành công như họ.
