Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.Rồi lại êm êm lan ra.Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.Có một lí do tôi không thích đi là tiền.