Không thể nào mang nợ! Bạn chỉ có thể tiêu phí thời gian đã qua; không thể tiêu phí được ngày mai, Trời giữ giùm ngày mai cho bạn; không thể tiêu phí được giờ sau, Trời giữ giùm giờ sau cho bạn.Thế này thì khó chịu thật.Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn.Nếu tuổi xuân của bạn còn dồi dào, năng lực còn thừa thãi mà lại hăng hái muốn gắng sức, thì tôi không do dự gì mà khuyên bạn: "Cứ làm đi, hết ngày này qua ngày khác đừng nghỉ ngày nào".Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả.Vật gì cũng xét với tinh thần đó thì đâu đâu ta cũng thấy cái đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống.Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác.Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.Không có gì so sánh với nó được.
