Tại sao chung ta điên như vậy? Điên một cách thê thảm như vậy? Stephen Leacok viết: "Lạ lùng thay cái chuỗi đời của ta.Mới rồi tôi có giao dịch bằng thư từ với bác sĩ Harrlod C.Nghỉ tức là thu hồi lại sức lực của mình".Tôi lo cả về những ý nghĩ của người khác về tôi nữa.Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng.Vậy nên nói như vầy: "Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mừng chúng ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được".Tôi lo lắng điều chi? (Xin bạn lấy viết chì đáp ở khoảng bỏ trống dưới đây).Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi.Sao bạn không dùng ngay bây giờ thuật của Galen Lithchfield để giải quyết một trong những nỗi lo lắng của bạn đi, mà tự hỏi những câu sau này:Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt.
