Tất cả là nhờ sự chân thật của tôi với những khán giả của mình.Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị.Chỉ có giọng người ca sĩ thổn thức qua làn nước mắt.Và tôi không phải là một người nhận lương hưu của công quỹ, các ông thấy không? Lạy Chúa! Lẽ ra người ta nên công bố điều này.Tôi đã học được một điều quý giá từ buổi phát thanh đầu tiên sáng hôm đó: sự chân thật.Ngược lại, dù bạn có nói du dương thánh thót đến đâu đi nữa mà chả thèm lắng nghe ai thì cũng đâu có ai lắng nghe bạn nói.Cả một câu lạc bộ chật cứng người.Tôi không uống rượu nên không có cớ mang chiếc ly thủy tinh sang trọng trên tay để đi chào hỏi người này người nọ.Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich.Và bất cứ nhà hùng biện nào có mặt trong buổi trưa hôm ấy đều có thể học hỏi ở ông hai điều: