Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ.Nhà chế tạo ngắm nghía hồi lâu không nói nửa lời rồi tuyên bố: "Để tôi suy nghĩ ít bữa".Tại sao cứ luôn luôn nói tới cái mà chúng ta muốn? Thực là vô ích, ngây thơ và vô lý.Mình vẫn thích giúp kẻ khác.Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn.Ông về nhà bình tĩnh hơn và muốn tỏ ra công bằng với chúng tôi, cũng như chúng tôi đã công bằng với ông, ông lục giấy tờ của ông ra, kiếm thấy toa hàng đã thất lạc và gởi trả chúng tôi mười lăm mỹ kim với vài lời xin lỗi.Thầy có giọng nói của một tài tử.Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên.Chúng tôi biết kiểu chưa được hoàn toàn và muốn sửa chữa lại cho thiệt vừa ý.Thân mẫu tôi không thích nó".
