Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.Có ai mất xe lại thế không.
