Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng.Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại….
