Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.Cảm giác như không thể lành lại được.Thằng này ăn mặc phong phanh.Xã hội loài người thì phải như thế.Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Chẳng ai thua thiệt cả.
