Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.Tôi không có bản lĩnh.Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.Mất mất người kể chuyện.Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.Chả phải bổn phận gì.Và đây là lần thứ hai tôi khóc.Tôi không đuổi nó nữa.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.
