Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
