Vậy mà có cái gì không xuôi.Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi.Mới rồi tôi gặp một thương gia ở Texas, đang ngùn ngụt lòng uất hận.Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng: Một lần đi ngang qua một con đường đông ngẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý tới cử động của tôi, nhưng tôi không lo.Không bao giờ tôi mạnh hơn lúc ấy.Như vậy con cái chúng ta sẽ tập nhiễm lần lần, mà không hay, cái tánh tốt biết khen và tỏ lòng mang ơn.Ông vui vẻ thuật lại không chút ngượng nghịu, miệng thỉnh thoảng lại điểm một nụ cười.Ông kể chuyện một kế toán viên mà ông biết."Hãy cố gắng làm hết sức mình.Họ không có thời giờ phung phí.
