Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.Được nói chuyện, được trao đổi.Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn.Tôi và thằng em lại về.Khoảng cách vô hình.
