Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.- Rất tiếc là không thể, thưa ông.Mực thước và tự nhiên.Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.