Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.Nó vẫn đang phải chứng minh.Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy.Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.Và biết rằng mình biết ít thế nào.
