Ông nói: "Hồi xưa, khi mới giúp việc cho công ty bảo hiểm, tôi vô cùng hăng hái và yêu nghề.Ông kể: "Tám năm trước, một hôm tôi khóa cửa nhà, leo lên xe hơi và lái về phía sông vì tôi tin ngày đó là ngày cuối cùng của tôi.Dường như vô lý đấy.Cháu hỏi: "Má, sao kỳ vậy má? Mới dậy lúc nãy, sao bây giờ lại vội ngủ?".Do kinh nghiệm, tôi cũng biết rằng giao quyền cho những người không xứng đáng tai hại lắm.Anh không còn việc gì làm nữa, chỉ còn chờ cái chết nó từ từ tới.Khi mất ngủ bạn có lo không? Chắc có.Sự nghiệp tiêu tan hết, ông còn mắc thêm món nợ 16.Giúp như vậy bạn được lợi gì? Bạn sẽ hân hoan hơn nhiều, sẽ được mãn ý và hài lòng về bạn rất nhiều! Aristote gọi thái độ ấy là một "thứ ích kỷ sáng suốt".Thật ra nó có nghỉ trong một khoảng khắc mỗi lúc bóp vào.
