Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác.Hãy bắt tôi, nếu có thể.Cũng như với cuộc đời này.Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.
