Tôi nhất quyết không đi.có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.Rồi hắn biến đi đâu đó.Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.Cái nồi inox đen sì.So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.