Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Nhưng những thứ đó hơi hiếm.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
