Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.
