Tương đương với tiếng động ở bên ngoài là sự ồn ào của những suy tưởng bên trong.Hãy để cho nhận thức của bạn đậu lên trên vật thể đó – như một cánh bướm.Đó là lý do chúng ta rất sợ cái Chết.Bạn nói rằng bạn muốn được hạnh phúc, nhưng bạn lại rất ghiền những cảm giác khổ đau.Nếu quả thực bạn phải nhớ để mà thở thì bạn sẽ chết rất nhanh chóng (vì bạn thường xuyên quên mất hơi thở của mình), và nếu bạn cố ngừng hơi thở lại thì thiên nhiên sẽ luôn luôn thắng bạn.Lối sống ấy tạo một dòng chảy ngầm của những bất an, căng thẳng và không cảm thấy được thoả mãn.Chỉ cần giữ cho lòng mình trong lắng.Mà đó chính là sự phát sinh của sự chú tâm một cách cảnh giác, đó là không gian của sự hiện hữu trong đó từng lời nói được tiếp nhận.Nhưng dễ dàng biết bao cho bạn khi nhớ lại sự thực này để “trở về nhà” và biết rằng:Ví dụ, bạn đang bị khuyết tật và không thể đi lại bình thường như trước đây.