Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…Tự dưng mẹ lại ra giá.Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng.Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
