Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.Nhưng mà tôi bỏ học.Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.Một khuôn mặt ai ai cũng có.Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.
