Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước.Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.Giữa đầm lầy thông tin.Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Họ biểu trưng cho chính họ.Tôi đã đến đó và đã trở về.