Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho.Nếu bạn muốn, thì bạn có thể mỗi giờ sống một đời sống mới được.Nếu phân tích kỹ thêm lòng mong mỏi, bồn chồn đó thì ta sẽ thấy nguyên do ở điều này: ta luôn luôn tự cho là phải làm thêm cái gì ngoài bổn phận của ta.Ở đây tôi chỉ muốn nhắc các bạn bẩm sinh không yêu văn rằng không phải chỉ có văn chương là nguồn độc nhất để hiểu biết.Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Bạn phải dùng thời gian đó để tạo sức khoẻ, lạc thú, tiền bạc, danh vọng và tu luyện tâm hồn.Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không.Nhưng nếu tôi lấy trường hợp một viên chức Luân Đôn làm việc sở từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều (Tại Anh các sở làm việc một hơi như vậy cho những người ở xa sở đỡ tốn công đi về; giữa trưa được nghỉ một giờ để ăn cơm) và sáng mất 50 phút tới sở, chiều mất 50 phút về nhà, thì trường hợp đó cũng gần được là trường hợp trung bình.Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.