Tôi đã chịu đựng mọi việc một cách cay đắng và khổ sở.Có lẽ tôi không biết nhiều nhưng tôi sẽ cố gắng học hỏi”.Mĩ là nước có số công ty hợp nhất /sát nhập hàng năm cao nhất và cũng là nơi có số công ty phá sản hàng năm cao nhất vì mọi người quan niệm rằng KHÔNG CÓ GÌ PHẢI XẤU HỔ KHI THỬ LÀM VÀ BỊ THẤT BẠI.Tôi bắt đầu cảm nhận “sự thành công” thật sự khi tôi bị tuột dốc trong công việc kinh doanh.Điều này dẫn đến những cách suy nghĩ và xúc cảm khác nhau.Có bao giờ bạn tự hỏi làm thế nào mà người Nhật có thể đứng lên từ cảnh đổ nát của chiến tranh thế giời thứ 2 để trở thành cường quốc kinh tế hùng mạnh như ngày nay?Tôi vẫn còn nhớ,thời tôi còn trẻ,nhiều người rất nghi ngờ các sản phẩm của Nhật.Với nhiều người khác, một bức thư cam kết hay một thư tín dụng là đủ.Làm thế nào mà một chàng nông dân lại có thể dựng lên cả một đế chế ? Tại sao những người tốt nghiệp đại học lại không thể làm được điều đó? Như ta đã nói trước đây ở phần đầu, họ có một việc làm cao quý , thoải mái nên sợ mất nó.Đó là những công việc đòi hỏi sự cường tráng, sức mạnh thể chất tột bậc chẳng hạn như các cuộc chinh phục của Alexander đại đế, và ngôn từ diễm lệ như thơ trữ tình thể hiện sự nhạy cảm, tinh tế của những người như Shelley và Keats.Theo kinh nghiệm của cá nhân tôi thì khi một người thất bại, thật vô ích khi cứ nghiền ngẫm một thất bại đó, tốt hơn hết là nên tìm hiểu tại sao người đó thất bại và thất bại ở đâu.
