Khi bạn phớt lờ một người, bạn thường không nhìn người đó.Người đó đang cố gắng chứng minh rằng mình tự nhiên và thoải mái với câu trả lời của bản thân, nhưng sự thật lại không hề như vậy.“Có lẽ tôi là người đầu tiên kết thúc được một câu nói khi có mặt anh?”Trọng âm nhấn vào bắt quả tang chứng tỏ rằng việc cô gái bị bắt là rất bất thường.[1] Người đó: Từ này sẽ được sử dụng xuyên suốt tất cả các ví dụ trong cuốn sách nhằm làm cho ngôn ngữ bớt tính định giới, và không ám chỉ giới này nói dối nhiều hơn giới kia trong các tình huống được đưa ra.Kẻ nói dối không muốn thừa nhận những lời mình nói.Tuy nhiên, những “lời giải thích” này bắt đầu có xu hướng được sáng tạo thêm.Thêm vào đó, sẽ có khả năng không có âm điệu cao hoặc thấp, chỉ có những âm điệu nửa vời.Một lần nữa, bất kỳ câu trả lời nào gợi nhớ đến một phản ứng kiểu như: “Sao anh hỏi thế?” hoặc “Anh nghe chuyện đó ở đâu?” đều chứng tỏ câu hỏi của bạn làm người đó lo lắng.Và đối với kẻ có lỗi, mỗi giây trôi qua dường như dài vô tận.
